Chủ Nhật, 24 tháng 4, 2011

THƯ GỬI NGƯỜI CHA CHƯA BIẾT MẶT

(Dân trí) - Cha đến với cuộc đời mẹ như người khách bộ hành khát nước tạm dừng chân sau một chặng đường dài mệt lả. Rồi cha đi, hình hài con lớn dần trong bụng mẹ. Cha đi để lại mẹ và con với lời hứa "có trách nhiệm". Hai mươi năm qua, con sinh ra, lớn lên với lời hứa đó mà chưa một lần biết mặt cha. Người ta thường bảo, khi đứa trẻ bi bô tập nói thì từ mà chúng dễ nói nhất là "pa pa". Hẳn người làm cha nào cũng hạnh phúc khi được nghe những lời thân thương đó. Nhưng với con, ngày ấy con không biết nói từ đó, cho đến bây giờ cũng vậy, con chưa từng được gọi tiếng cha. Bởi đơn giản, con không được biết sự thiêng liêng của tình phụ tử. Cha trở về với tổ ấm của cha, với người phụ nữ đến cuộc đời cha trước mẹ. Mẹ không cướp cha khỏi gia đình ấy, mẹ chỉ xin một lần được san sẻ để có cho mình niềm hạnh phúc làm mẹ mà thôi. Xin đừng quy cho mẹ con cái tội phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Hơn ai hết con tự hào được sinh ra là con của mẹ. Cái lời hứa mà cha hứa, đối với mẹ, không phải là sự chu cấp tiền để nuôi con. Cái mẹ cần là tình yêu thương mà cha phải dành cho con. Vậy mà bao năm qua, ngay cả gương mặt của cha thế nào con cũng không được biết. Ngày con đi mẫu giáo, bạn bè trong xóm biết con là đứa trẻ không cha, có đứa ác mồm gọi là "đồ con hoang", có đứa nhẹ nhàng hơn chỉ dơ hai ngón tay "kẹt" ra không chơi với con nữa. Con khóc tức tưởi về nhà, quyết không đi học. Ngày ấy, mẹ ôm con vào lòng, con thấy mắt mẹ ướt nhòa đi. Mẹ đưa cho con tờ giấy khai sinh rồi chỉ cho con tên cha trong đó. Con tự hào lắm lắm, dẫu chưa biết chữ nhưng con nghĩ đó là cái gì thiêng liêng vô cùng. Con cầm tờ giấy đi khoe khắp xóm. Bọn trẻ ngốc hệt như con, cũng tin là con có cha rồi nên chơi với con liền. Chỉ có mẹ là con không hiểu nổi, sao bọn bạn chơi với con rồi mà mẹ vẫn nhìn theo con khóc mãi. Những ngày tháng sống không tình yêu thương của cha, con được chứng kiến bao lần mẹ leo lên mái nhà rọi lại hòn ngói để trận mưa đêm không ướt chỗ con nằm. Con được nhìn thấy mẹ tự tay sửa chữa điện đóm trong nhà, dẫu có lần mẹ hét lên sợ hãi khi tiếng nổ vang lên vì mẹ đấu nhầm dây. Ngay cả khi ấy, nhìn con mẹ vẫn mỉm cười. Mẹ cố gắng làm tốt vai trò của một người mẹ và gồng mình lên làm một người cha, dù mẹ biết, mẹ không thể nào giúp con gọi mẹ bằng cha được.


Cha biết không, con luôn tưởng tượng xem mình sẽ gặp cha trong hoàn cảnh nào và con sẽ ứng xử ra sao. Sau mỗi lần mơ mộng ấy con thường trở về với thực tại. Con biết con có thể sẽ gặp cha khi cha đang nằm trên giường bệnh, hoặc giả xấu hơn là ngày cha mất, con sẽ về thắp một nén nhang như để cảm tạ cái ơn sinh thành, chứ cha không hề có công dưỡng dục. Thực ra con hoàn toàn có thể tìm gặp cha, để thỏa cái ước mong biết được gương mặt của người đã cho con dòng máu đang nuôi cơ thể, một lần được gọi tiếng cha để biết giá trị thiêng liêng của nó. Nhưng để làm gì nhỉ? Cách sửa chữa sai lầm tốt nhất là quên đi sai lầm đó và cha đang làm thế với con. Vậy con tìm cha, há chẳng phải bắt cha phải thừa nhận sinh con ra là sai lầm của cha hay sao? Con hai mươi tuổi rồi cha ạ. Nếu một lúc nào đó, cha nhớ rằng mình còn một đứa con gái và muốn sửa chữa sai lầm bằng cách bù đắp cho nó thì cha hãy đến tìm con, cha nhé. Con hứa sẽ tha thứ, chỉ vì cha là cha con.
Chíp nhỏ (nguồn dantri.net)

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét